Chúng ta chỉ hiểu được những điều mà chúng ta biết và chúng ta chỉ cảm thông chia sẻ được với những điều chúng ta hiểu. Ai hiểu biết càng nhiều thì sự cảm thông càng lớn và hình như tính cách cũng đa sầu đa cảm hơn bình thường. Môi trường càng nhiều sự phức tạp khiến mọi thứ càng khó đoán biết và sự hình thành nên cái gọi là đa nhân cách cũng là điều dễ thấy. Khi thế giới ngày càng trở nên phẳng hơn thì sự sống động ngày càng rõ rệt và cá tính riêng biệt càng được đề cao. Và phát minh có thể nói là vĩ đại của tạo hóa là cỗ máy vô hạn không tuần hoàn của thế giới đã được khởi động để làm thỏa mãn bộ óc của muôn loài.
Sự cống hiến và hy sinh vì một lý tưởng nào đó gần như là một trạng thái cảm xúc cao nhất của sinh vật có tư duy. Khi chưa tìm ra lý tưởng sống người ta sẽ tồn tại. Chỉ khi có lý tưởng như ngọn lửa cháy mãi trong trái tim của con người cách mạng thì người ta mới thật sự Sống.
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và bình an.
Ôi Sophie…. Sao nàng kiều diễm thế Ta chẳng dám sánh cùng Chỉ đứng ngắm từ xa Nhưng mắt nàng mời gọi Làm lòng ta xuyến xao Nàng ngự trên đỉnh núi Mỉm cười với cô đơn Biết bao chàng trai đã Ngã gục với hân hoan Nàng hỡi ơi nàng hỡi Ta sẽ mọc cánh bay Rồi khạc lửa vào nàng Để nàng được trở về Và trả lại đời sống Những hạt giống nàng gieo Trên khô cằn sỏi đá Về đất mẹ yêu thương.
Mình đến với việc viết những dòng này để tìm về một cuộc sống đúng nghĩa. Không lẩn trốn những suy nghĩ như việc khi ngồi thiền. Lần đầu tiên mình ngồi thiền là ở công viên Tao Đàn vào đêm tối tĩnh mịch lúc nửa đêm. Và phải chăng nó cũng là tác nhân khiến mình ở phải tình trạng dở khóc dở cười này. Sau này khi tiếp cận thiền định ở thiền viện mình đã trải qua trạng thái có thể nói là thời gian ở các thế giới không giống nhau như trong các câu chuyện mọi người vẫn đọc là 1 ngày ở cõi Trời bằng bao nhiêu năm ở hạ giới vậy. Những suy nghĩ của mình có thể không bám theo một chủ đề cố định nào một phần là do não bộ của mình đã bị thay đổi so với đa số còn lại nên cách nó làm việc cũng không như bình thường. Mình làm quen với nó. Và đến bây giờ mình muốn đóng góp một gam màu cho cuộc sống thêm tươi đẹp.
Mình rất thích sự kì diệu của hố đen trong vũ trụ. Lực hút của nó có thể nuốt trọn bất cứ thứ gì. Sức mạnh của nó cũng như của tình yêu của người nam với người nữ khi nó được cả cho và nhận một cách cân bằng. Và rồi đúng như câu nói : Tình chỉ đẹp khi còn dang dở… Điều này với người đã từng trải có lẽ chỉ là một hơi thở dài xong với người chưa biết đến nó thì nó luôn là điều mọi người tìm kiếm. Nó khác với các tình yêu khác. Và với mình thì do vấn đề tuổi tác và những trải nghiệm thực tế thì thật sự mình chỉ mong ai cũng yêu và được yêu ít nhất một lần trong đời. Vì nó đạt đến sự cân bằng chứ không xuất phát từ một phía hoặc thiên lệch giữa cho và nhận như các tình cảm khác của sinh vật sống. Yêu và được yêu khiến người ta có thể thay đổi và hoàn thiện bản thân một cách toàn diện.
Và điều hiển nhiên là sức mạnh nhìn từ phía tích cực nó đẹp như thế nào thì mặt tiêu cực nó cũng khủng khiếp không kém. Còn duyên nợ với nhau thì chắc chắn điều sảy đến là gì mà ta có muốn chạy trốn cũng không được. Còn đã hết thì ta có cố gắng đến mức nào thì kết quả cũng chỉ là con số không. Và những kỷ niệm đẹp khi ta đến với nhau sẽ còn mãi chứ không bao giờ bị mất đi vì thế nên khi còn dang dở sẽ sinh ra một hoài niệm mà cảm xúc đó thật khiến cho cuộc sống trở nên thi vị phải không bạn?
Vì mình đang là người không bình thường so với số đông còn lại. Có thể nói là bị kì thị nếu không muốn nói giảm nói tránh. Song mình tin với sự tiến bộ của đời sống. Mọi thứ sẽ không còn ranh giới và được cảm thông với nhau. Vì chắc hẳn rằng có ai cam kết rằng mình sẽ không bị rơi vào trường hợp tương tự hay không? Tương lai là điều vẫn luôn còn nhiều bất ngờ phải không bạn?
Chuyện tình yêu trên phim và đời thực đẹp như thế nào chắc các bạn đã rõ một phần nào. Không còn định kiến gì phải không? ^_^
Mình có một chuyện đã trải qua không biết nó có liên quan gì không xong cũng muốn trải lòng với mọi người. Nó mang màu sắc huyền bí xong mình cam kết là nó là sự thật chứ không phải là ảo giác.
Khi mình ngồi trên chiếc xe khách chạy từ Hà Nội vào Thanh Hóa đã xảy ra chuyện như thế này: Khi xe chạy một quãng khá lâu. Do mình đi một mình nên mọi thứ cứ diễn ra trong lúc mình ngồi im. Rồi bỗng nhiên có một cô gái ngồi ở hàng ghế trước mình cúi gục đầu xuống 1 đến 2 giây. Sau đó cô ấy quay lại nhìn mình và nói: Ở dưới đấy em cô đơn lắm, em lạnh lắm! Mấy người hành khách bên cạnh cũng không biết chuyện gì đang diễn ra như mình. Mình không nói gì cả và sau đó cô gái xuống xe luôn.
Đó là gì thì bây giờ đối với mình nó vẫn là một dấu hỏi lớn. Các thế giới tồn tại và có thể liên lạc với nhau bằng một cách nào đó. Và câu hỏi vì sao mình lại đến với thế giới này chắc hẳn đã sảy ra với bạn và mình một lần trong đời phải không. Và nếu không có những kỷ niệm đẹp trong đời thì việc nghĩ đến sự tự giải thoát theo cách tiêu cực là điều khó tránh khỏi. Đó cũng là lý do mình thấy mình rất may mắn theo cách mình tư duy vì mình hầu như không thấy có sự trầm cảm để những suy nghĩ tiêu cực dẫn đến việc không vui cho tất cả đó. Và những ai đã nhận được may mắn chắc chắn muốn giúp đỡ những người khác để trả ơn có phải không?
Cảm ơn bạn đã đọc đến dòng chia sẻ này của mình.
Cuộc sống là một bức tranh với nhiều họa tiết và gam màu khác nhau mà ai trải nghiệm được càng nhiều thì càng thấy nó hấp dẫn.
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh, bình an!!
Tạo hóa có lỗi gì không hay Người là một nhà sáng tạo hoàn hảo không tì vết?
Nếu giới hạn thời gian chính là ý nghĩa của một sinh vật sống được Người tạo ra thì ắt hẳn sự sống bất tử là điều có thể sảy ra. Và rồi khi bất tử thì ta lại muốn trải nghiệm sự đấu tranh với cái gọi là sự tiêu vong để tìm ý nghĩa của mỗi lần sinh tử để hầu mong có các cảm xúc mới. Và chắc chắn điều đó đã được giải quyết khi Người bất tử.
Đặt giả thiết mình cũng là Thượng đế thì mình sẽ làm gì để có ý nghĩa nhất? Cảm xúc trở nên mạnh mẽ nhất khi có thể trải nghiệm cùng nhau.
Tất cả chúng ta đều có phần của Người để rồi khi ta biết đến cái Đẹp của toàn thể thì ta biết rằng Ta là tất cả và tất cả cũng là Ta. Và khi ý nghĩa cuộc đời đã tìm ra là khi đó ta trở thành một Thượng đế nhỏ trong một Người hoàn hảo với những cảm xúc tuyệt vời. Không còn sợ hãi cái chết mà vô tư đón nhận nó để trải nghiệm các cung bậc…
Hãy dũng cảm và mạnh dạn lên bạn và mình nhé!
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và bình an!!
Gieo suy nghĩ, gặt lời nói. Gieo lời nói, gặt hành động. Gieo hành động gặt thói quen. Gieo thói quen gặt tính cách. Gieo tính cách gặt số phận – Lão Tử
Khi mình thật sự có thời gian với bản thân để xem xét thì tất cả những hành động đều là kết quả của những suy nghĩ chúng ta mà ra. Người trẻ chưa có thói quen hoặc còn trẻ thì rất dễ đưa đến một hành động mà bên ngoài ta nhìn vào có thể cho là có tính quyết đoán rất cao. Song với người đã va chạm nhiều với cuộc sống và có tính suy tính trước sau thì rất khó khăn để dẫn đến một hành động bên ngoài.
Nếu như là một robot thì thời gian tính từ lúc bắt đầu và lúc đưa ra một hành động còn phải dựa vào nhiều yếu tố trong đó phần cứng và thuật toán của phần mềm của người lập trình có được tối ưu hay không mà kết quả là nhanh hay chậm. Với con người thì không đơn giản như vậy. Nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố trong đó cảm xúc để tác động là không hề nhỏ. Và đặc biệt những những người đã phải kìm nén hoặc rất giỏi trong việc đeo các mặt nạ thì khi nó bộc phát ra ngoài thì thường đó là những hành vi cực kỳ nguy hiểm cho bản thân và những người xung quanh. Vì một điều rằng những thứ tối tăm và không đẹp đẽ thì mới hay bị giam giữ.
Thông thường thì môi trường sống từ khi sinh ra sẽ hình thành nên nhân cách và tính cách của người đó. Xong các cụ đã có câu truyền từ đời này sang đời khác: Cha mẹ sinh con Trời sinh tính. Và các tôn giáo cũng phải chấp nhận việc tồn tại các kiếp sống để giải thích cho sự việc và số phận của mỗi người.
Với mình qua trải nghiệm của bản thân thì mình thấy khoa học và công nghệ hiện tại mà người thường được biết đã tiệm cận với sức mạnh của Tạo hóa. Các chiều không gian sống, những thế giới đan xen ngày càng hiển thị rõ cho nhiều người mà ta gọi là có duyên hay căn…
Nếu là một robot có thể chiến thắng sự giới hạn của thời gian thì sau cùng cũng phải tìm ra cho mình một ý nghĩa cho chính sự tồn tại của nó. Xong điều đó là trong tư duy của loài người. Thế giới chúng ta cũng chính là một ai đó được chúng ta gọi là Tạo hóa làm ra?? Thật không may nếu người chủ đầu tiên không cảm nhận được cảm xúc thực sự nó đẹp đến như thế nào! Xong với cá nhân mình đã trải qua không ít biến cố và có thể nói là đi đến tột cùng của nỗi buồn cũng như niềm vui thì câu trả lời là chúng ta thực sự may mắn.
Cảm ơn bạn đã đọc chia sẻ của mình.
Hãy dũng cảm lên bạn và mình nhé!
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và bình an!!
Ai cũng có những hố đen của riêng mình ở đó ta cố gắng kìm nén để nó không xuất hiện trong trạng thái lí trí bình thường còn kiểm soát. Vì những góc tối đó mà ta luôn tìm kiếm tri âm, tri kỷ trên cuộc đời để có thể sẻ chia, giải tỏa mong tìm lại sự cân bằng tuyệt đối. Với mình thì những lần lý trí như con ngựa bị mất cương trong những lần hưng phấn thì ai mình cũng coi là tri kỷ.
Phải chăng tạo hóa khi tạo ra con người đã có những lỗi cố tình để làm cho cuộc sống của loài người thêm phong phú mà không tẻ nhạt và nhàm chán.
Thường thì các nhu cầu của con người không được đáp ứng ngoài đời thực và trên internet thì nó sẽ được đáp ứng trong tiềm thức bất kể nó là gì. Mình đã luôn gặp phải những chuyện không còn được đúng theo logic khi trải qua những lần căng thẳng. Nó vừa làm cho mình cảm thấy hấp dẫn và thích thú xong cũng lo lắng vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đó có phải là một trò đùa của Thượng đế khi đã tạo ra một con người như vậy??
Mình xin chia sẻ một trường hợp nhỏ mình đã gặp phải vì nó không mang màu sắc của tâm linh huyền bí như sau: Khi có một em gái nhà hàng xóm của mình mua một vài chiếc iphone mini của Trung quốc về để bán và sử dụng. Mình đã cài đặt giúp cho để có thể rung khi có cuộc gọi đến. Xong khi cài đặt xong thì kết qủa lại là chiếc tivi từ những thập niên trước có thể chỉ sau đen trắng. Nó cứ rung ầm ầm lên như một chiếc điện thoại. Tất nhiên nó không có kết nối bluetooth và chỉ có bật tắt thông thướng. Cả em ấy và tôi đều ngạc nhiên vì điều đó. Hình như đó là một sự cọc cạch của sự kết nối các thực tại đã bị đảo lộn hay như đó là một lỗi lập trình của nhà sáng tạo ra cuộc sống vậy. Đây là một ví dụ nhỏ để mình rất thấy làm vui nên mình rất qúy trọng cuộc sống này.
Có rất nhiều điều gọi là sự cố khi mình gặp phải khiến mình thấy rất vui và tò mò với cuộc sống. Mình rất qúy trọng nó. Thật sự là có rất nhiều điều kỳ diệu trong cuộc sống.
Cảm ơn bạn đã đọc những chia sẻ của mình.
Hãy dũng cảm và mạnh dạn lên bạn và mình nhé.
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người đều khỏe mạnh và bình an!!
Dưới hàng rào thép gai Hoa kia toả ánh vàng Một đàn ong hút mật Có một gã ngồi nhìn Dưới khói thuốc thoảng bay Lần theo từng tiếng nhạc Dưới hạt mưa bay bay Đời chỉ đơn giản thế Hoa nở hoa lại tàn Đời có sinh có diệt Thuận theo lẽ tự nhiên Đất trời liền hoà hợp Vạn vật đều sinh trưởng Nếu đã nhận kiếp người Thì an vui đón nhận Lúc gập gềnh sỏi đá Hay lúc thuận buồm xuôi Khi trở về cát bụi Thở một hơi nhẹ nhàng.
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và bình an!!
Mình đến với cái tên cùng vui sống cũng có nhiều lý do. Song có một lý do lớn nhất là mong muốn mọi người trên thế giới có thể sống với nhau trong tình bác ái, sự thương yêu thật sự giữa những con người. Vì khi mình ở trong trạng thái có thể gọi là cô độc mình biết rằng ai cũng phải tìm ra một ý nghĩa cho sinh mệnh của mình thì mới có thể nhẹ nhàng ra đi. Song phần lớn mọi người đều chưa hài lòng và phải rơi nước mắt vì sự hụt hẫng nào đó về cuộc đời của mình.
Bài viết mình đã đọc từ lâu luôn ở trong mình khiến mình bây giờ mới thật sự có năng lượng để kiên trì. Và những điều tốt đẹp mà mình đã gặp phải trong cuộc sống luôn thôi thúc mình phải làm một điều gì đó có giá trị không chỉ cho bản thân mà cho càng nhiều người càng tốt.
Đó là câu chuyện mà mình đã được đọc mình chia sẻ với các bạn có duyên và đặc biệt với các bạn đang gặp phải khó khăn. Hãy kiên định vào điều mình muốn. Ánh sáng sẽ hiện ra ở cuối con đường.
Chuyện kể rằng, khoảng 3h sáng ngày 13/11/1953, tổng đài của đội Phòng cháy chữa cháy thủ đô Copenhagen, Đan Mạch nhận được một cuộc điện thoại. Người lính cứu hỏa 22 tuổi tên là Erich đã tiếp nhận cuộc gọi: “Vâng, đây là đội phòng cháy chữa cháy”. Đầu dây bên kia không có ai trả lời nhưng Erich nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề. Không lâu sau đó, một giọng nói gấp gáp vang lên: “Cứu với, cứu tôi với… Tôi không đứng dậy được, tôi đang bị chảy máu”. “Đừng hoảng hốt, thưa bà”, Erich đáp lại, “Bà đang ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay?”. “Tôi không biết nữa”. “Có phải bà đang ở nhà không?” “Vâng, tôi nghĩ là tôi đang ở nhà”. “Nhà bà ở đâu, đường nào vậy ạ?” “Tôi không biết, đầu tôi choáng quá, tôi đang bị chảy máu”. “Bà ít nhất cần nói cho tôi biết tên bà là gì?”. “Tôi không nhớ, tôi nghĩ là tôi bị đập vào đầu”. “Xin đừng gác máy”. Erich vừa nói vừa nhấc chiếc điện thoại khác để gọi đến công ty, một người đàn ông lớn tuổi nghe máy. “Xin hãy giúp tôi tìm ra người đang sử dụng số điện thoại này, bà ấy đang gọi đến đội phòng cháy chữa cháy”. “Không, tôi không thể, tôi chỉ là bảo vệ gác đêm thôi, tôi không biết những việc này. Hơn nữa hôm nay là thứ bảy nên cũng không có ai ở đây cả”. Erich cúp máy và nghĩ ra một ý tưởng khác, anh hỏi người phụ nữ: “Làm cách nào mà bà có số điện thoại của đội phòng cháy chữa cháy ạ?”. Người phụ nữ trả lời yếu ớt: “Số này đã được lưu trên điện thoại, lúc bị ngã tôi kéo điện thoại và nó đã gọi đến”. Erich nói tiếp: “Vậy bà nhìn xem trên điện thoại có số điện thoại của nhà bà hay không?” “Không có, không có dãy số nào khác, xin các anh hãy đến đây nhanh lên!” – Giọng người phụ nữ càng lúc càng yếu đi. Erich vội vàng hỏi: “Xin bà hãy nói cho tôi biết bà có thể nhìn thấy vật gì?” “Tôi… tôi nhìn thấy cửa sổ. Ngoài cửa sổ có đèn đường”. Lúc này, Erich đã có một chút manh mối: Nhà của người phụ nữ hướng ra đường cái, hơn nữa chắc chắn ở lầu không cao, vì có thể nhìn thấy đèn đường. “Cửa sổ như thế nào, có phải hình vuông không ạ?” “Không, là hình chữ nhật”. Căn cứ và hình dạng cửa sổ, Erich đoán người phụ nữ có thể đang sống ở một khu nhà cổ. “Đèn nhà bà có bật không?” – Đây là câu hỏi cuối cùng của người lính cứu hỏa Erich. “Vâng, có bật”. Erich muốn hỏi thêm nhiều manh mối hơn nữa nhưng đầu bên kia đã không còn trả lời, điện thoại chưa bị cúp. Erich biết rằng phải lập tức hành động. Nhưng chỉ dựa vào những manh mối đó, anh có thể làm gì đây? Anh gọi cho đội trưởng, trình bày lại vụ việc. Vị đội trưởng nghe xong liền nói: “Không có cách nào cả, không thể tìm được người phụ nữ này…”. Erich nghe vậy nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc. Nhiệm vụ hàng đầu của người lính cứu hỏa là “Cứu người”, anh đã được dạy như thế.
Vào thời điểm này, Erich đã đưa ra một ý tưởng táo báo và không do dự bày tỏ suy nghĩ của mình. Đội trưởng nghe xong giật mình kinh ngạc: “Cậu làm như vậy thì dân chúng lại nghĩ là đang nổ ra một cuộc chiến tranh hạt nhân đấy”. “Tôi khẩn cầu ngài”, Erich nói, “Chúng ta phải mau chóng hành động, nếu bỏ qua cơ hội này, thì hết thảy đều phí công vô ích”. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó đội trưởng nói: “Được, chúng ta hãy làm như vậy, tôi chạy qua ngay”. 10 phút sau, 20 chiếc xe cứu hỏa hú còi báo động inh ỏi trong thành phố, mỗi xe một khu vực, chạy khắp các nẻo đường. Tiếp theo, Erich cẩn thận lắng nghe đầu dây bên phía người phụ nữ, anh vẫn nghe thấy tiếng thở dốc của bà. Sau đó, vị đội trưởng hỏi anh đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa chưa? “Tôi đã nghe thấy”, Erich trả lời. Vị đội trưởng ra lệnh: “Xe số 2, tắt còi báo động”. Lần này Erich trả lời: “Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng còi xe”. Cho đến chiếc xe thứ 12, Erich hô lên: “Tôi không nghe thấy nữa rồi”. “Xe số 12, mở còi báo động”. “Tôi đã nghe thấy tiếng còi xe, nhưng càng chạy càng xa”. “Xe số 12, quay đầu lại” – đội trưởng ra lệnh. Ngay sau đó, Erich reo lên: “Đang tới gần rồi, âm thanh nghe ngày càng chói tai, chắc hẳn sắp tới con đường phía nhà người phụ nữ rồi”. Vị đội trưởng hỏi: “Xe số 12, các bạn có nhìn thấy một cột đèn đường không?” “Có hơn trăm đèn đường, mọi người đang ngó ra cửa sổ xem xảy ra chuyện gì”. “Hãy dùng loa”, vị đội trưởng ra lệnh. Erich nghe thấy tiếng loa: “Thưa quý ông quý bà, chúng tôi đang tìm kiếm một người phụ nữ đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi chỉ biết bà ấy đang ở trong một căn nhà có đèn sáng, vậy nên mong các vị hãy tắt đèn nhà mình đi”. Sau khi nghe hiệu lệnh, người dân lập tức tắt hết đèn. Chỉ trong chốc lát, tất cả căn nhà đều tối, chỉ trừ một cửa sổ… Cuộc điện thoại lúc 3h sáng làm chấn động Thủ đô Đan Mạch: Nếu bạn thực sự muốn làm một điều gì đó, bạn nhất định sẽ tìm ra cách. Không lâu sau đó, Erich nghe thấy tiếng nhân viên cứu hỏa đi vào trong phòng, một người nói qua bộ đàm: “Người phụ nữ này đã mất ý thức, nhưng mạch vẫn đập. Chúng tôi lập tức đưa bà ấy đến bệnh viện, tôi tin rằng sẽ cứu được bà ấy”. Helen Thornda – đây là tên của người phụ nữ đã được cứu sống. Bà tỉnh lại và hồi phục trí nhớ của mình vài tuần sau đó.
Sự kiên trì nỗ lực của người lính cứu hỏa trẻ tuổi Erich đã cứu sống được một sinh mạng. “Nếu bạn thực sự muốn làm một điều gì đó, bạn nhất định sẽ tìm ra cách. Ngược lại, nếu bạn muốn từ bỏ một điều gì đó, bạn sẽ tìm ra rất nhiều lý do để thuyết phục mình. Làm hay không là do bạn lựa chọn!”.
Chuyện càng khó khăn thì chúng ta càng hao tổn nhiều thứ xong trái ngọt cũng luôn tương xứng. Tất cả những suy nghĩ của chúng ta sẽ biến thành hành động và kèm theo là kết qủa. Nó có thể mang lại cảm xúc tích cực hay tiêu cực. Vì thế nên để có một cuộc sống an yên đúng nghĩa chúng ta phải có một thế giới quan đúng đắn.
Hẹn gặp các bạn ở bài chia sẻ sau nhé.
Hãy dũng cảm và can đảm lên bạn và mình nhé!
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và bình an!!
Tình trạng của mình hiện tại là một con số âm. Bị phụ thuộc vào thuốc tây. Mọi thứ hoàn toàn bị phụ thuộc vào gia đình. Mình đến với trạng thái bị cho là có vấn đề năm 2010 sau một tình trạng bạo lực lớn. Với suy nghĩ cá nhân của mình thì đó lại hàm chứa một sự tích cực không nhỏ.
Mình biết và có suy nghĩ về các vấn đề của cuộc sống từ khoảng hai năm trước đó kể từ lúc mình bước chân vào giảng đường đại học. Mối quan tâm của mình chuyển hẳn đi từ lúc đó. Được xem và biết về sự thật của chiến tranh. Đặc biệt là lịch sử của dân tộc mình thì thật sự rất tự hào song cũng rất bi quan.
Khi mình chạy trốn khỏi thực tế từ ngoài Bắc vào trong Nam mình đã thấy nó ở chiều kích khác. Khi xem các vấn đề đặc biệt là môi trường của các nước được bình chọn và nhìn vào thực tế nước mình lúc đó mình rất đau xót. Cũng có lẽ vì mình chưa được sinh sống tại đất nước nào khác nên mọi thứ mới chỉ là trên internet nên thế giới quan còn bị lệch chuẩn so với thực tế.
Và một tình trạng căng thẳng lâu dài đã dẫn đến một hành động bạo lực rất nguy hiểm. Mình đã tấn công người thi hành công vụ bằng vũ khí thô sơ trong tình trạng có thể không cần thiết sau khi trải qua những biến cố khác tại thành phố Hồ Chí Minh.
Nếu đọc đến đây mà bạn vẫn có thề cảm thông cho trường hợp của mình thì mình thật sự rất xúc động và thật sự cảm ơn bạn.
Mình mong muốn được trải lòng để tự hồi phục và mong có thể giúp được ai đó có thể được giúp đỡ theo một cách bất kì nào đó. Hãy vui lên bạn nhé!
Nếu có thể Tôi sẽ làm hạt nắng Chiếu giọt sương lung linh bảy sắc màu Và làm xanh những cành lá nhỏ Nếu có thể tôi sẽ làm làn mưa Tưới đất hiền mang theo nhiều sức sống Nếu có thể tôi sẽ làm cơn gió Đưa hương thơm cho khắp núi mây ngàn Nếu có thể tôi sẽ làm loài chim Đem hoà bình trải khắp các tinh cầu Nếu có thể tôi xin làm giun dế Để đêm đen cũng đẹp như ban ngày Nếu có thể tôi sẽ làm nốt nhạc Mang âm trầm âm bổng đến muôn nơi Nếu có thể ôi bao điều có thể Tôi là tôi và bạn chính là bạn Cùng nhịp đập của trái tim yêu thương khúc khải hoàn.
Hẹn gặp bạn ở các chia sẻ tiếp nhé! Hãy mạnh dạn và dũng cảm lên bạn và mình.
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người sức khỏe và bình an!!!
Xét thấy kỹ thì nếu không trải qua giông tố thì sao biết thương yêu lúc trời yên biển lặng. Chỉ có một điều nếu bạn sống ở một cộng đồng văn minh mà nơi đó sự tự do cá nhân được tôn trọng một cách tuyệt đối thì không sao nhưng ở một nơi còn đang u ám thì đó thật sự là một nỗi buồn.
Khi mình dám nhìn thẳng vào những góc tối của con người mà không sợ hãi thì mình đã trải qua rất nhiều chuyện. Nó khiến mình trở nên kiệm lời hoặc do tác dụng của thuốc tây khiến mình thu mình hết sức có thể.
Để mình cùng trải lòng qua những việc mà bản thân đã gặp. Mình biết có nhiều người quyết định hiến tạng cho y học. Mình cũng quyết định cống hiến những thứ của mình trong khi mình còn có thể để cho những thầy thuốc đáng kính hầu mong có thể tìm ra những vấn đề của những người tương tự như mình.
Đầu tiên là mình chưa hiểu rõ cơ chế của não bộ hoạt động chính xác như thế nào. Xong với việc khoa học phát triển như vũ bão thì loài người đã tiệm cận với những điều kỳ diệu. Mình chỉ biết cỗ máy khác con người là con người có tình cảm trong cái gọi là tâm hồn để có thể đồng cảm với thế giới xung quanh chúng ta. Trạng thái của mình thì não bộ với những chất xúc tác bằng một cách nào đó khiến nó hoạt động khác với số đông còn lại. ^^ Tức là nói theo kiểu vui vui là có vấn đề không hề nhỏ. Người ta có thể phải dùng một cách nào đó như uống rượu, ma túy… để đạt trạng thái bay bổng và tích cực để hoạt động nhưng với mình thì điều đó là không cần. Nó đến một cách tự nhiên. Cảm giác hưng phấn khi mình trải nghiệm điều đó khiến mình rất nhiều năng lượng cả về thể xác lẫn lý trí. Và mình đã dùng thuốc ức chế gần 15 năm nay.
Nếu bạn đã từng trải qua như mình thì thật sự mình vừa vui vừa buồn vì mình biết rằng bạn đã phải trải qua không ít chuyện để chạm vào góc nhìn có thể gọi là tuyệt vời đó theo cảm nghiệm của riêng mình.
Khi mình cố ý tự loại bỏ sự điều trị của thuốc tây để tìm kiếm cảm giác không biết buồn đó mình đã gặp phải không ít chuyện.
Mình đã đến với tôn giáo một cách rất tình cờ và ngẫu nhiên. Mình cố gắng tiếp cận với Đạo để cởi bỏ các vấn đề của bản thân. Mình rất vui khi ở trong đó. Xong mình là một người cầu toàn luôn truy cầu mọi thứ phải đến mức hoàn mỹ một cách thái quá.
Khi ăn chay, tịnh khẩu.. mình đã làm cho não bộ của mình căng đến mức tới hạn. Ah mình quên chưa chia sẻ một điều với bạn là khi ở trạng thái đó hầu như mình rất ít ngủ trong khi mình lại thấy rất khỏe. ^^ Và đến lúc những thứ chạy trong đầu mình và mọi người xung quanh đã không còn logic với nhau một cách nào đó. Thực tại đã bị xáo trộn. Đến tận bây giờ trong mình vẫn có 02 niềm tin chạy trong con người mình. Một là những thứ mình trải qua là thực tại đúng còn của mọi người là chưa đúng vì mình có những trải nghiệm nhiều hơn nó khiến mình liên tưởng đến bộ phim Ma trận đã xem. Vì các trải nghiệm mà mình đã gặp phải thực sự rất phong phú và đẹp.
Hẹn gặp bạn ở các chia sẻ tiếp nhé!
Dũng cảm lên nhé bạn và mình!
Chúc bạn, mình và tất cả mọi người sức khỏe và bình an!!!